ĐÂM LAO PHẢI GẢ THEO LAO
Phan_16
“À, Đường Đường nói nàng thích uống trà Kim Ngân nhất, con nói mua cho nàng luôn một xe đi.” Bảo nhi vừa cười vừa nói,
“Trà Kim Ngân? Rất tốt, để trừ hoả.” Trần phu nhân nói.
Nhạc Kiến Đường hơi xấu hổ gật đầu, len lén trợn mắt liếc nhìn Bảo nhi. Vừa nói cả đám người vừa đi ra ngoài, xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, mọi người hoặc lên xe hoặc lên ngựa, sau đó chậm rãi lên đường, Bảo nhi cùng với người Trần gia đợi đến lúc không nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới trở về, Bảo nhi cùng Trần phu nhân đi sau cùng.
“Bảo nhi, không cao hứng sao?” Trần phu nhân thấy Bảo nhi cúi đầu liền hỏi.
“Vâng.” Bảo nhi gật đầu.
“Không nỡ xa Đường Đường cùng Nhu Nhu?” Trần phu nhân nắm tay nàng hỏi.
“Vâng, không nỡ. Nếu mọi người không cần tách nhau ra thì tốt, cô cô, nếu như ngày nào đó con đi, người nhớ con hay không?” Bảo nhi hỏi.
“Nhớ, đương nhiên nhớ. Bất quá, Bảo nhi sẽ không rời xa cô cô, yên tâm.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Chờ cha mẹ con tìm được con, con và cô cô sẽ xa nhau!” Bảo nhi nhỏ giọng nói.
“Sẽ không đâu, Bảo nhi a, con quên rồi, con và Mục Phong đã thành thân, con là con dâu của cô cô.” Trần phu nhân nói.
“Ha ha, cô cô, qua mấy ngày thì không phải nữa!” Bảo nhi vừa cười vừa nói, “Chờ con giúp ngài, gậy trúc nhất định là con dâu ngài!”
“Cô cô không thích nàng.” Trần phu nhân nói.
“Con cũng không thích, nhưng mà đại ca thích!” Bảo nhi nói, “Cho nên, cô cô, người đại ca thích ngài cũng thử thích đi!”
“Không có khả năng, được rồi Bảo nhi, ta đừng nói tới nàng ta nữa, chỗ bầm còn đau hay không?” Trần phu nhân hỏi.
“Không sao, cô cô, rất nhanh sẽ hết.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Bảo nhi, Mục Phong ngày hôm qua có trở về không?” Trần phu nhân hỏi.
Bảo nhi gật đầu, “Dạ, có trở về.” Trần phu nhân liền len lén cười.
Bởi vì sắp đến lễ mừng năm mới, hiệu buôn cuối năm tính toán sổ sách, cha con Trần gia thật sự bận rộn, Trần phu nhân cũng bận việc, Bảo nhi mới đầu còn có thể theo bà chạy tới chạy lui, nhưng qua hai ngày thì hết hứng thú. Trần phu nhân sợ nàng mệt cũng không cho nàng theo. Bảo nhi thường ở tại Tùng Duyên Viện bồi Trần lão phu nhân, hoặc là đợi ở Trúc Khê Viện.
Ngày nọ ăn xong cơm trưa, Bảo nhi ngủ quá giờ ngọ mới dậy, cảm thấy nhàm chán, liền dự định đi theo Trần phu nhân, ra khỏi phòng, liếc mắt ngắm thư phòng của Trần Mục Phong, đảo mắt rồi hướng tới thư phòng. Thư phòng này nàng chỉ ghé qua một lần, vì đến nói xin lỗi, cho nên cũng không có quan sát kỹ, vừa lúc thừa dịp Trần Mục Phong không có ở đây vào xem cho biết.
Len lén đẩy cửa đi vào rồi cẩn thận đóng cửa lại, Bảo nhi xoay người nhìn phòng đọc sách, thư phòng không lớn lắm, thoạt nhìn sáng sủa thanh tịnh, bên cạnh song cửa sổ đặt một cái bàn dài, trên bàn có nghiên mực, dụng cụ mài mực, một vài cây bút cùng ống đựng bút, đồ r�bút, chặn giấy linh tinh…, không khác gì những thư phòng bình thường, phía sau bàn là kệ sách ngăn thư phòng thành hai khu vực trong ngoài, phía trên kệ sách đặt mấy bình hoa bằng sứ màu xanh, còn lại những chỗ khác đều là sách. Trên tường bên kia treo bức tranh thủy mặc mai lan cúc trúc, Bảo nhi xem thoáng qua, dường như có chút suy tư. Phía trước bức tranh đặt hai cái ghế một cái bàn nhỏ, trên bàn có bình hoa nhưng không có hoa, thoạt nhìn rất thê lương. Phía bên trong sau kệ sách có một cái giường nhỏ, dưới giường có một cái ghế nhỏ, đầu giường cũng có một cái bàn nhỏ, trên đó đặt một cái bình hoa cũng trống rỗng.
Bất quá giá sách dựa vào tường cách đó không xa bày toàn là sách, thoạt nhìn rất dày đặc, Bảo nhi liền đi qua nhìn một chút, sau đó bĩu môi, Trần đại thiếu gia thích toàn là sách chính thống, lại kéo ghế lại đứng lên trên xem một chút, hy vọng là có thể phát hiện sách truyện, tiểu thuyết linh tinh gì gì, kết quả cũng gặp đồng nhất một loại sách như trước. Thật vất vả mới tìm được một cuốn đường thi Tống từ nguyên khúc, Bảo nhi rút ra nhìn, thấy trang giấy còn rất mới, vừa nhìn cũng biết chủ nhân mua cái này chủ yếu là để trang trí.
Mang sách trả lại chỗ cũ, Bảo nhi lại chạy đến cạnh bàn học, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện được cái gì để chơi. Trong lòng liền nhớ ra, không biết Trần Mục Phong mang tượng đất nhỏ để ở chỗ nào rồi, trong thư phòng hình như không có, không phải đã ném rồi chứ? Bĩu môi, rất có khả năng, tính Trần Mục Phong như vậy nếu thực sự giữ lại vật kia thì đúng là thật kỳ quái.
Trên bàn đang bày một tờ giấy Tuyên Thành trắng bóc, Bảo nhi nhìn một chút, hốt nhiên hăng hái, liền chọn ra một cây bút lông trong ống, chấm mực nước chuẩn bị viết chữ, nhưng mà viết cái gì đây?
“Vạn lý thiên xanh tịnh, tiên kiều thước giá thành. Thiên tôn còn ước hẹn, nhân thế lại vô tình? Huyền nguyệt xâu kim tiết, hoa âm đồng hồ nước thanh. Dạ lạnh băn khoăn chỗ, sông ngân chính trong suốt.” (mình để nguyên văn convert vì kg hiểu thơ TQ)
Viết xong nghĩ mãi cũng không ra là tả cái gì, nhìn nhìn lại, cũng không biết, bèn để bút lông xuống chạy đến kệ sách phía trước, nhảy đến trên ghế lấy toàn sách đường thi xuống, dự định tra xem, nhìn có vẻ như là bài thơ tình, bởi vậy Bảo nhi liền tìm kiếm trong thơ của mấy người như Lý Thương Ẩn, Ôn Đình Quân, Nguyên Chẩn, tìm một lượt cũng không tìm được.
Ngồi cạnh bàn một hồi thấy choáng váng, Bảo nhi liền ôm sách leo lên giường nhỏ, còn kéo cái lồng ấp trên bàn tới gần một chút, sau đó thì gật gật gù gù nằm xem sách. Xem một hồi, cơn buồn ngủ kéo tới ~~~
Trần phu nhân thật vất vả mới xong việc, liền đến Trúc Khê Viện thăm Bảo nhi, sợ nàng một mình không biết làm gì. Vào sân cảm thấy không gian im ắng, cho là Bảo nhi vẫn còn ngủ, liền nhẹ nhàng đẩy cửa, trong phòng một người cũng không thấy, Trần phu nhân suy nghĩ một chút lại đi đến Tùng Duyên Viện, Bảo nhi không có ở trong phòng của mình nhất định là ở chỗ lão thái thái. Tới Tùng Duyên Viện vẫn không gặp, mọi người nói là đã một ngày không thấy bóng dáng Bảo nhi. Trần phu nhân hơi cuống, vội vàng sai người về chỗ của bà tìm, nha hoàn trở lại cũng nói không có.
Vừa nghe đã thấy sốt ruột, bởi vì trời đã tối, Bảo nhi có ra ngoài cũng phải trở về rồi. Hơn nữa nha hoàn Trúc Khê Viện nói Đại thiếu nãi nãi có vào ngủ trưa, nhất định là thấy nàng ngủ thiếp đi, bọn nha hoàn mới đi ra ngoài làm việc.
Trần phu nhân lập tức kêu gia đinh, nha hoàn đi mọi nơi tìm kiếm, mặt khác lại phái người đến các hiệu buôn của Trần gia xem Bảo nhi có đi qua đó hay không.
Lúc đang lo lắng chờ đợi thì Trần lão gia, Trần Mục Vân, Trần Mục Vũ lục tục trở về, vừa nghe nói tất cả cũng cau mày, sau đó thương lượng xem Bảo nhi có thể đi nơi nào. Trong phủ từ trên xuống dưới tìm mấy lần cũng không thấy Bảo nhi, Trần phu nhân đi qua đi lại. Sau nữa Trần Mục Phong cũng trở về, nhìn thấy trong phủ từ trên xuống dưới nhộn nhạo tìm kiếm, trong lòng nghi hoặc, túm một người lại hỏi, nghe nói là không thấy Bảo nhi, Trần Mục Phong do dự chốc lát đi hướng về rừng cây, đó là chỗ Bảo nhi thường đi, nhưng mà tỉ mỉ tìm một vòng cũng không thấy bóng người, vừa giận vừa bước nhanh về tới trước viện.
“Bảo nhi a, Bảo nhi của ta, có thể đi đâu được? Nhìn cái gì vậy, nhanh đi tìm đi!” Trần phu nhân ở trong phòng cứ đi vòng vòng.
Bọn người hầu càng không ngừng tới báo nói nơi này không có nơi kia không có, Trần lão gia cũng biến sắc.
“Lão gia, Bảo nhi sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?” Trần phu nhân nhìn về phía tướng công của mình.
“Đừng nói bậy, Bảo nhi lanh lợi như vậy có thể xảy ra chuyện gì? Ta xem Bảo nhi có thể là chơi rất cao hứng quên mất thời gian.” Trần lão gia nói, nói xong bản thân cũng không thấy có chút thuyết phục.
Trần Mục Phong bước nhanh hướng tới Trúc Khê Viện, đẩy cửa phòng ra, thấy tất cả đều ngay ngắn, chăn giường được nha hoàn sắp xếp ngăn nắp, lại hỏi nha hoàn đồ Bảo nhi thường dùng có thiếu cái gì không, Tiểu Dung nói tất cả đều còn nguyên, cả quần áo ngày thường thường mặc ra ngoài chơi cũng còn, bảo bối gối đầu của Bảo nhi cũng còn.
Trần Mục Phong suy nghĩ một chút đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thư phòng một màn đen nhánh, đột nhiên chuyển hướng đi qua. Ngay trước cửa phòng nghe tiếng thở thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngưng thần nín thở lắng nghe, có tiếng hít thở rất nhỏ, Trần Mục Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng quên mất thắp nến đã trực tiếp hướng tới gian trong.
Nhờ chút ánh sáng phát ra từ lồng ấp, Trần Mục Phong khẽ nhếch miệng cười, nhìn Bảo nhi gục đầu lên tay trái ngủ, tay phải đặt ở trên trang sách. Bên ngoài mọi người đổ xô đi tìm nàng, trái lại nàng ở chỗ này yên ổn nằm ngủ.
“Bảo nhi, dậy đi.” Trần Mục Phong đi tới bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ Bảo nhi.
“Ôi ~~~ chán ghét ~~ người ta chưa tỉnh ngủ mà ~~~” tay phải quơ quơ giống như đang đuổi con ruồi.
“Bảo nhi, ăn cơm .” Trần Mục Phong nói.
“Không ăn ~~~” Bảo nhi cũng than thở, nhất định không chịu dậy, cả hai mắt cũng không mở ra.
Trần Mục Phong lắc đầu, ngồi xuống bên giường, hai tay đỡ Bảo nhi lên, Bảo nhi hơi hơi mở mắt, thấy là hắn, ha ha cười: “Đại ca, huynh đã về rồi? Ngủ ngon!” Vừa nói xong tự động dựa vào lòng Trần Mục Phong ngủ tiếp, Trần Mục Phong nhịn không được cười, vỗ vỗ lưng nàng: “Nếu không dậy, cô cô sẽ khóc đó.”
“Ơ!!” Bảo nhi dùng cái mũi phát âm, sau một lúc lâu mới từ trong lòng hắn ngẩng đầu, “Tại sao?”
“Cô cô nghĩ lạc mất muội rồi.” Trần Mục Phong nói.
“Hả? Tại sao có thể như vậy a?” Bảo nhi vừa nói vừa nhanh chóng nhảy dựng lên đi ra ngoài. Trần Mục Phong lắc đầu đi theo phía sau, không nghĩ tới, tiểu nha đầu này bật dậy cũng rất nhanh.
Lúc Bảo nhi thở hồng hộc chạy tới cửa phòng khách Tùng Duyên Viện, Trần phu nhân nước mắt tích tụ từ lâu lập tức liền chạy ra, đứng ở giữa phòng khách nước mắt lưng tròng nhìn Bảo nhi.
“Cô cô! Con không biến mất mà.” Bảo nhi đi tới bên người Trần phu nhân, giật nhẹ tay áo bà, ôm lấy cánh tay, “Cô cô đừng khóc, người ta không cẩn thận ngủ thiếp đi ~~~ người khóc người ta cũng khóc ~~~” mắt to chớp chớp vài cái nước mắt liền chảy ra .
“Bảo nhi ngoan, không khóc không khóc, không phải cô cô trách con, cô cô chỉ là sợ con gặp chuyện không may, không biến mất là tốt rồi không biến mất là tốt rồi.” Trái lại Trần phu nhân còn an ủi Bảo nhi.
“Cô cô, coi như đã lạc mất con, ngài cũng không cần thay người khác lo lắng, sao phải lo con gặp chuyện không may được.” Bảo nhi lập tức thu nước mắt, sắc mặt biến đổi với tốc độ cực nhanh.
“Còn nói bậy? Nếu là đã lạc mất con, cô cô coi như phải lật tung thành Hàng Châu này lên cũng phải đem con trở về.” Trần phu nhân nói.
“Cô cô, Hàng Châu cũng không phải tấm thảm nói lật là lật, ha ha ~~~~” Bảo nhi vừa cười vừa nói, “Cô cô, cười một cái đi, nếu không người ta sẽ nói con dâu con đây bất hiếu đó.”
Trần phu nhân lúc này mới cười: “Bảo nhi à, sau này đi đâu phải nhớ nói cho cô cô, dẫn theo người đi cùng, biết không?”
“Biết rồi, cô cô.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, lại chạy đến bên người Trần lão phu nhân, Trần lão gia làm nũng chuộc tội.
“Bảo nhi à, con ngủ ở đâu vậy?” Trần phu nhân lúc này mới nhớ ra hỏi.
“Trong thư phòng của đại ca! Người ta muốn tra sách …, nhìn nhìn liền ngủ thiếp đi ~~~~” Bảo nhi nói không chút ý tứ.
“Con, nha đầu này ~~~~~” chính là Trần lão gia nói chuyện.
“Vậy con làm sao mà tỉnh dậy?” Trần phu nhân hỏi nàng.
“Đại ca gọi.” Bảo nhi nhìn về phía Trần Mục Phong, le lưỡi.
Trần lão gia, Trần phu nhân cũng nhìn Trần Mục Phong, khóe mắt mang theo vui vẻ.
Chương 30: Thiên nhai nơi nào vô phương thảo Bên này còn chưa cười xong, Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ bay vào, híp mắt nhìn Bảo nhi, khóe miệng nửa cười nửa không.
“Nhị ca, Tiểu ca, vẻ mặt các huynh ~~~~ ha hả, thật kỳ quái nha!” Bảo nhi giả vừa cười vừa nói.
“Chỗ nào kỳ quái nha?” Trần Mục Vân cũng giả cười hỏi.
“Các huynh là cười hay là khóc vậy?” Bảo nhi hỏi.
“Muội nói xem?” Trần Mục Vân nghi hoặc cười.
Bảo nhi lắc đầu, “Nhị ca tự mình huynh cũng không biết, ta làm sao biết được?”
Trần Mục Vân cả cười, cười đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nhị ca, lần này ta biết rồi, là huynh cười nhưng mà tiếng giống như là khóc vậy.” Bảo nhi không sợ chết nói.
Trần Mục Vân hung hăng đánh vào đầu Bảo nhi một cái phát ra tiếng thật sự vang dội, Trần phu nhân nhíu nhíu lông mày, Trần lão gia nhíu nhíu lông mày, Trần Mục Phong cũng nhíu nhíu lông mày.
Bản thân Bảo nhi cũng nhíu lông mày, ngẩng đầu trừng Trần Mục Vân, vừa trừng vừa nháy mắt, sau đó nước mắt lại chảy xuống: “Bản thân Nhị ca cười khó coi có quan hệ gì với người ta, rõ ràng là dung mạo huynh cũng không đẹp mà! Huynh nhìn nhìn xem, người ta khóc so với nụ cười của Nhị ca còn đẹp mắt hơn, ta biết huynh ghen ghét, nhưng mà huynh sao có thể đánh ta chứ, Nhị ca huynh không phải quân tử ~~~~ “
“Còn nói thừa cái gì nữa!” Trần Mục Vân dở khóc dở cười, “Nha đầu, muội chạy đi đâu vậy?”
“Huynh đoán đi, đoán đúng có thưởng.” Bảo nhi lại ngừng nước mắt, vừa cười vừa nói.
“Thưởng con khỉ.” Trần Mục Vân vỗ vỗ đầu nàng, lần này nhẹ tay hơn nhiều.
“Quá khó khăn rồi! Hay là huynh đổi mỹ nữ hay châu báu đi?” Bảo nhi hỏi.
“Nhan Bảo nhi, muội muốn bị đánh có phải hay không?” Trần Mục Vân nghiên đầu suy nghĩ hỏi.
“Trần Mục Vân, ngươi không biết đạo trưởng tẩu như mẹ sao? Muốn bị đánh có phải hay không?” Bảo nhi đột nhiên nghiêm trang hỏi.
Trần Mục Vân sửng sốt, Trần Mục Vũ sửng sốt một lúc rồi cười.
“Nhị ca, huynh lại bị đại tẩu trêu.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Đại tẩu”.
“Trần Mục Vũ, huynh cũng đừng nói người khác, huynh cũng không có tốt hơn đâu.” Bảo nhi cười híp mắt nhìn Trần Mục Vũ nói.
“Cô cô a, cho Nhị ca cùng Tiểu ca cưới vợ đi!” Bảo nhi chuyển hướng Trần phu nhân vừa cười vừa nói.
“Tại sao?” Trần phu nhân cũng cười.
“Cô cô, người xem xem hai người bọn họ đã một đống tuổi rồi mà cũng không có bộ dạng chững chạc, cứ như vậy thì ở Hàng Châu khuê nữ nhà nào dám gả cho bọn họ a? Tuy nóithiên nhai nơi nào vô phương thảo, không cần tìm ở Hàng Châu, nhưng mà cô nương chưa lập gia đình ngày càng ít, bỏ qua sau này càng khó tìm.” Bảo nhi rất nghiêm trang nói.
“Nhan Bảo nhi, câu thiên nhai nơi nào vô phương thảo dùng vào chỗ này sao?” Trần Mục Vũ cười hỏi, nhìn nha đầu kia đọc thơ làm như oai lắm.
“Đừng nói sang chuyện khác Tiểu ca.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, lại hỏi Trần phu nhân: “Cô cô, Nhị ca cùng Tiểu ca có … chỉ phúc vi hôn, hoặc là thanh mai trúc mã hay không?”
Trần phu nhân lắc đầu. Ánh mắt Bảo nhi lập tức sáng lên: “Cô cô, vậy có phải ý là —— chúng ta có thể giúp bọn hắn chọn thê tử hay không?”
“Nương, van cầu ngài, ngàn vạn lần đừng làm nha đầu Bảo nhi kia nhầm lẫn.” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.
“Trần Mục Vân ~~~~” Bảo nhi lại khôi phục bộ dáng nghiêm trang.”Nhị ca, nào nào nào, nói cho ta biết, huynh muốn tìm dạng người nào? Tốt nhất nói chính xác đến trên mặt mỹ nhân cần tiêu chí gì, kẻo chúng ta chọn không hợp lòng huynh-.”
“Nhan Bảo nhi, muội cảm thấy ta muốn tìm dạng gì?” Trần Mục Vân híp mắt hỏi.
“Có thể nói lời nói thật không, Nhị ca?” Bảo nhi hỏi.
Trần Mục Vân gật đầu, hí mắt.
“Nói thật có thể không bị đánh sao?” Bảo nhi lại hỏi.
Trần Mục Vân lại gật đầu, ánh mắt càng híp lại.
“Ta nói nha? Nói thực nha?” Bảo nhi hỏi, suy nghĩ một chút lắc đầu, “Ta không nói tốt hơn.”
“Nói.” Trần Mục Vân phun ra kẽ răng một chữ.
“Kỳ thật ta cảm thấy, Nhị ca, ai ~~~” Bảo nhi thở dài: “Có người chịu lấy huynh huynh nên cười trộm rồi.”
“Vậy muội còn nhiệt tình làm cái gì?” Trần Mục Vân cười hỏi.
“Ai nha, cái…này, có trọng thưởng tất có dũng phu.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.”Nhị ca, huynh cũng đừng quá bi quan, chúng ta nhất định sẽ tìm cho huynh một nương tử, coi như nữ tử thành Hàng Châu không ai nguyện ý gả cho huynh, cùng lắm thì chúng ta khổ cực một chút, đi đến khe suối tìm mua cho huynh một nương tử a!”
“Khổ cực cho đại tẩu!” Trần Mục Vân giả vừa cười vừa nói.
“Không cần khách khí không cần khách khí, con người của ta luôn luôn nhiệt tâm.” Bảo nhi khoát khoát tay nói.
“Nhiệt tâm? Náo nhiệt thì có?” Trần Mục Vân hừ hừ nói. Bảo nhi cười nhưng không nói.
Ăn cơm xong, Bảo nhi tự động lại ôm Trần phu nhân đi, Trần phu nhân cùng nàng to nhỏ một hồi lâu, Bảo nhi mới không tình nguyện túm Trần Mục Phong đi.
Ngày hôm sau trước bữa cơm chiều, một nhà Cung Thành ba người đi tới Tùng Duyên Viện. Lúc ấy Bảo nhi đang ăn đậu phộng Trần Mục Vũ mua, nghe thấy nha hoàn nói như vậy, nàng tức khí cau mày, túm tay áo Trần Mục Vũ lau lau miệng, nói: “Thật sự là ảnh hưởng đến ăn uống.”
“Nhan Bảo nhi, đó là tay áo của ta.” Trần Mục Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
“A? Tay áo huynh sao? Tiểu ca, phiền huynh lần sau mặc quần áo không nên mặc cùng màu với khăn tay của ta có được hay không?” Bảo nhi nói.
“Đúng là không nói đạo lý—— Nhan Bảo nhi.” Trần Mục Vũ nói. Bảo nhi trừng hắn cười cười, sau đó thu nụ cười lại, vuốt vuốt tóc, sửa sang lại y phục, nhìn Trần Mục Vũ trợn mắt há mồm.
“Cung Thành thỉnh an Lão phu nhân.” Cung Thành đi vào trước thỉnh an Trần lão phu nhân. Cung phu nhân cùng Cung Trúc Uẩn cũng thỉnh an.
“Cung đại nhân, mau mời ngồi đi!” Trần lão phu nhân nói.”Cung đại nhân chính là vì chuyện Trúc Uẩn mà đến sao?”
“Đúng vậy. Đã gần đến cuối năm, ta và vợ ta cũng không thể lưu lại Giang Nam lâu thêm, cho nên thỉnh Lão phu nhân định đoạt.” Cung Thành không nặng không nhẹ nói.
“Định đoạt? Cung đại nhân có ý gì? Chẳng lẽ Nhan Hòa chưa nói rõ ràng sao?” Trần lão phu nhân nhìn Trần phu nhân, Trần phu nhân cười như không cười.
“Này ~~~ Lão phu nhân, nói thế nào đi nữa, Cung Thành ta cũng là Tri phủ, lại thuộc Tương Bạch kỳ, Trúc Uẩn có thể nào làm thiếp?” Cung cách nói chuyện như đã có sẵn chủ ý, nhìn Bảo nhi: “Nếu Mục Phong nạp thiếp, Trúc Uẩn cũng không phải người không biết thông cảm, chỉ cần thiếp thất biết quy củ là được.”
Bảo nhi cười khẽ ra, thấy mọi người nhìn nàng, lập tức nói: “Không có ý gì, con đang nhớ tới một chuyện cười thôi. Không có ý gì, Cung giai đại nhân ngài nói tiếp đi.”
“Coi như thiếp thất vào cửa trước cũng không sao, chỉ cần sau này lớn nhỏ có tự, tôn ti có lễ, Trúc Uẩn có thể bất kể hiềm khích lúc trước.” Vẫn là cung cách nói chuyện như cũ. Bảo nhi nhìn thoáng qua người nhà Trần gia, đều bắt gặp vẻ mặt cười lạnh, bản thân liền cười càng vui vẻ, chậm rãi đứng dậy hỏi: “Cung giai đại nhân, có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
“Nói” Cung Thành nghĩ… nhất định tiểu nha đầu này không đơn giản, tại hôn lễ nàng trừng hắn liếc mắt, đến bây giờ hắn nhớ ra cũng có điểm sợ, hiện tại nhìn, bất quá tiểu nha đầu nhất định sẽ nịnh người, chắc đang diễn thôi.
Bảo nhi nói một câu cái gì, tất cả mọi người nghe đều không hiểu, bởi vì căn bản không phải Hán ngữ. Cung Thành cũng nhìn nàng: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Chương 31: Chính thất ra oai Bảo nhi cười, “Đơn giản như vậy đã không hiểu ư? Ngài không phải người Bát Kỳ sao? Ta nghe Cung giai tiểu thư gọi ngài ‘a mã’, còn tưởng rằng Cung giai đại nhân ngày thường đều nói tiếng Mãn chứ? Thì ra không phải. Ta đây lặp lại lần nữa, lúc ngài là nhập Tương Bạch kì là khi nào?”
“Khang Hy năm bốn mươi bảy.” Cung Thành mặc dù không biết nàng có ý gì nhưng cũng nói, khẩu khí đầy đắc ý.
Bảo nhi gật đầu.”Vậy xin hỏi Cung giai tiểu thư năm nay bao nhiêu niên kỷ?”
“Trúc Uẩn hai mươi hai.”
Bảo nhi gật đầu, sau đó lại làm bộ suy nghĩ sâu xa lắm.
“Hai mươi hai? Như vậy năm bốn mươi bảy Cung giai tiểu thư vừa mới mười lăm?” Bảo nhi đi tới trước mặt Cung Trúc Uẩn, nhìn kỹ, nói: “Cung giai tiểu thư xinh đẹp như thế, sao lại không dự tuyển tú? Chẳng lẽ Cung giai tiểu thư có bệnh chi khó nói?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trúc Uẩn nào có cái bệnh gì. Không được ngậm máu phun người.” Cung phu nhân lớn tiếng nói.
Bảo nhi cười gật đầu, lại lắc đầu: “Ta đây không hiểu, nếu không có bệnh sao lại không được tuyển a?”
“Việc này không cần người ngoài như ngươi quản.” Cung phu nhân nói.
“Cung giai phu nhân tuổi cũng không nhỏ, nói chuyện vẫn không suy nghĩ như thế sao? Muốn nói người ngoài chỉ sợ trong phòng khách này người Bát kỳ họ Cung các người mới là người ngoài nha? Ta đây chính là con dâu trưởng Trần gia được cưới hỏi đàng hoàng.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Dâu trưởng? Nha đầu lai lịchrõ bản thân còn cho là thực?” Cung phu nhân cười lạnh.
Bảo nhi lắc đầu, còn nói một đoạn cái gì. “Lại nghe không hiểu có phải hay không? Nghe không hiểu thì khiêm tốn thỉnh giáo nha! Ha hả, Cung giai phu nhân, không phải cứ gọi cha là ‘a mã’, gọi mẹ là ‘ngạch nương’, gọi gia gia là ‘mã pháp’, gọi nãi nãi là ‘thái thái’ thì nhất định là người Bát Kỳ đâu. Người Hán vào kỳ tịch cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang, cho dù là vào đến tam kỳ, cũng bất quá là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, huống chi Tương Bạch kì chỉ là hàng ngũ kỳ. Ta nhớ không lầm thì tri phủ Cung giai lão gia, cũng chẳng qua là chức quan tứ phẩm mà thôi, trong Bát Kỳ còn cao hơn ai?”
Bảo nhi dừng một chút: “Tuy nói Nhan Bảo nhi ta lai lịch không rõ, nhưng từ đầu ta đường đường chính chính, không nịnh nọt, không bị cha mẹ bán nữ cầu vinh. Trần gia giàu có một phương, người qua lại đều là thương nhân cự hộ, nhà giàu có quý tộc, nói thật, một cái danh hiệu nhạc phụ Tri phủ tứ phẩm thật sự cũng không hơn gì ai, huống chi lại ngoài tầm tay với. Ha hả, ngài nói sao?”
“Ngươi ~~~!” Cung Thành chỉ vào Bảo nhi lại nói không ra lời.
“Ta cái gì ta? Ta cho ngài biết, ta thay đổi chủ ý rồi. Ta —— không dự định để cho nữ nhi của ngài vào cửa. Nếu là có người trong sạch ngài hãy nhanh chóng gả nàng đi, chớp mắt liền hai mươi ba tuổi, hoa tàn ít bướm.” Bảo nhi cười híp mắt nói.
“Ngươi chờ đó.” Cung Thành nổi trận lôi đình.
“Bọn ta chờ cái gì? Chờ ngài khơi thông quan hệ để hưu ta?” Bảo nhi xem xét, “Cung giai lão gia, ta khuyên ngài cũng bỏ ý nghĩ này đi! Trừ phi ngài có thể tìm được nhân vật nào lợi hại hơn Hàng Châu Trần gia, Giang Ninh Nhạc gia, Dương Châu Cố gia cùng với Trương Bá Hành đại nhân. Ngài nhận ra Trương Bá Hành đại nhân chứ? Năm đó vụ án làm rối loạn khoa cử Giang Nam, biên cương Đại tướng Cát Lễ bởi vì nhận hối lộ mà bị Hoàng thượng miễn chức, Trương Bá Hành đại nhân mặc dù hôm nay chỉ là nam thư phòng hành tẩu, nhưng ngài phải biết rằng, nam thư phòng chính là nhận lệnh của hoàng thượng, lời của hắn đối với hoàng thượng ảnh hưởng còn hơn đại thần trong triều thần. Hơn nữa Trương Bá Hành đại nhân bởi vì cương trực không a dua nên được Hoàng thượng ưu ái, nếu như hắn biết có người đưa đút lót ngài nói xem sẽ có hậu quả gì?”
Cung Thành hung tợn trơ mắt nhìn Bảo nhi.
“Ba năm làm Tri phủ, mười vạn bạc trắng. Các ngoại quan như ngài so sánh với quan trong kinh thành có tiền hơn, có điều, quan kinh thành, nhất là người bên cạnh hoàng thượng mới có thể có tiếng nói. Cho dù là một thị vệ trong triều hay đầy tớ nhà quan ở trước mặt rồng đôi khi so với ngoại quan còn tốt hơn, nếu như Cung giai đại nhân ngài muốn đối phó ta, không bằng động não theo phương diện này đi. Đương nhiên, nếu là sai lầm thì bị người ta tính kế, cũng đừng trách ta, ta vốn biết rõ những người này.” Bảo nhi cười híp mắt nói xong, đi tới bên người Trần Mục Phong ngồi.
Suy nghĩ một chút nói: “Đương nhiên, việc này cũng không phải không có cách cứu vãn, ta đây là chính thất mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng chuyện biết cũng không ít. Cung giai tiểu thư đối với tướng công ta hữu tình, tướng công ta cũng đối với nàng có ý, nhân tình này ta còn có thể xem xét. Chỉ có điều, hôm nay Cung giai lão gia ngài nói làm cho ta không cao hứng, nữ nhi của ngài muốn vào cửa hãy chờ ta ngày nào đó cao hứng đi! Nếu như ngài không phản đối, ngày mai có thể lên đường về Tế Nam, Cung giai tiểu thư có thể ở lại đây, Trần gia chúng ta nuôi thêm mấy người rảnh rỗi cũng không có vấn đề, coi như nuôi nô tài.” Sau đó cười nhìn Cung Thành.
“Lại muốn chất vấn tướng công ta có phải hay không?” Bảo nhi trợn mắt liếc nhìn hắn: “‘Bình thường biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến’ ta xem câu này là vì ngài mà có. Tướng công ta vốn niệm tình lệnh ái là thanh mai trúc mã, lại thấy nàng hôm nay nghèo túng đến tận đây mới động lòng trắc ẩn, nói muốn lấy nàng cho nàng vào cửa, lòng tốt này ngài đừng có hiểu lầm. Sau này vào cửa, lớn nhỏ có tự, tôn ti có lễ ta nghĩ Cung giai tiểu thư cũng biết.” Bảo nhi nói xong quay đầu nhìn Trần Mục Phong: “Tướng công, ta nhất thời lanh mồm lanh miệng đem bí mật của huynh nói ra, huynh sẽ không trách ta chứ?” Ánh mắt dùng sức chớp chớp, Trần Mục Phong lắc đầu.
“Ta cũng biết tướng công hiểu rõ ta nhất, cho nên ta cũng không có phản đối chàng cưới nàng ấy vào cửa đâu. Ta là hiền thê phải không?” Bảo nhi cố ý làm nũng.
Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ cúi đầu lẳng lặng cười.
“Vậy là tốt rồi, ta đây an tâm.” Bảo nhi nói, lại nhìn người nhà Cung gia: “Con người của ta đôi khi mồm miệng còn nhanh hơn đầu óc, nói chuyện không có úy kỵ gì, Cung giai lão gia, phu nhân, tiểu thư cũng thật lòng đi nha! Sau này vào cửa là người một nhà, so đo mà sống cũng không có ý nghĩa, hôm nay lời nói của ta, xin các ngươi tha thứ.”
“Cáo từ.” Cung Thành đứng lên muốn đi.
“Đợi đã, Cung giai lão gia, việc này ngài rốt cục tính thế nào a? Còn muốn chờ lúc không có ai bức tướng công ta ư?” Bảo nhi gọi lại hắn, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn: “Chuyện này, ta đã nói ta không gật đầu, nãi nãi và nương ta sẽ không gật đầu, nãi nãi và nương ta không gật đầu, tướng công ta đương nhiên không dám gật đầu, trừ phi hắn muốn nương ta chết cho hắn xem.Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian